Charlie Wetzel không biết mình muốn làm gì khi lớn lên? Ngôi sao nhạc Rock ư? Ông không biết chơi nhạc cụ. Cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp? Không có tài năng. Kỹ sư? Ông chỉ vừa đủ điểm môn lượng giác. Vì vậy, thay vì tìm đáp án chính xác, ông ấy chỉ tập trung làm việc tiếp theo (So instead he has just focused on doing the next thing.)
Sau khi học văn học, anh nghĩ, “Mình có thể lấy bằng này”. Anh đánh giá thấp bản thân. Anh lấy bằng cử nhân và thạc sĩ. Đầu bếp nhà hàng? Làm thôi. Giảng viên đại học. Được. Người tổ chức (organizer) giỏi—trở thành trưởng khoa rồi hiệu trưởng.
What next? Chuyển từ New Orleans đến Nam California. Bán xe hơi một năm. Chà. Viết sơ yếu lý lịch. Quay lại dạy đại học—và làm trưởng khoa. Kết hôn. Trở thành người viết thuê sách “phi hư cấu” (non-fiction ghost writer). Đã làm việc đó hơn hai mươi lăm năm nay.
Chuyển đến Georgia. Có ba con, sống ở ngoại ô, rồi ở vùng quê (acreage)—phát hiện mình không phải là nông dân—lại chuyển đi. Chạy nhiều cây số và thi đấu. Thậm chí cả marathon. Thay khớp háng (had a hip replacement). Đạt đai đen khi ngoài 40, rồi một cái nữa ở tuổi 50. Viết phim ngắn “The Candy Shop” (Cửa hàng kẹo). Viết kịch bản phim dài. Du lịch nhiều với gia đình. Bắt đầu viết truyện. Bước sang tuổi 60. Vẫn tìm kiếm điều mới. Học piano? Có lẽ sẽ tìm ra trước 70. Hoặc không.
(…to be continued)
Để lại một bình luận