Connect with us

Kỹ năng

Có nên bắt đầu một công ty khởi nghiệp? 🚀

Published

on

Một góc nhìn từ một cựu sáng lập viên được hỗ trợ bởi VC, nay đã trở thành người sáng tạo tự lực.

Bài của tác giả Luca Rossi, mình chỉ là người dịch lại sang tiếng Việt.

Như tôi đã viết nhiều lần khác, cuộc đời nghề nghiệp của tôi cho đến nay đã bao gồm ba trải nghiệm chính:

  • Tôi đã đồng sáng lập và CTO của Wanderio trong 8 năm— tôi đã huy động được khoảng 4 triệu USD ở Ý, phát triển một đội ngũ khoảng 20 người và phục vụ hơn 25 triệu khách hàng.
  • Tôi đã là Trưởng phòng Kỹ thuật tại Translated trong khoảng 1 năm—một công ty công nghệ lớn với 200 người, làm việc về AI và dịch vụ dịch thuật.
  • Hiện tại, tôi là một nhà văn toàn thời gian tại RefactoringHybrid Hacker —chính là bản tin mà bạn đang đọc. Đã khoảng 2,5 năm cho đến nay.

Tôi biết ơn vì đã được nhìn thấy công việc từ nhiều góc độ khác nhau—co-founder / manager / creator (đồng sáng lập / quản lý / sáng tạo)— nhưng không thể phủ nhận rằng trải nghiệm dài nhất và sâu sắc nhất của tôi là với tư cách một Startup Founder (Nhà sáng lập Công ty khởi nghiệp).

Đó là công việc đầu tiên của tôi sau khi rời trường đại học (tôi đã bỏ học Tiến sĩ), và tôi đoán đó là sự khởi đầu của tôi với thế giới công nghệ.

Thực tế, các công ty khởi nghiệp vẫn là một phần lớn trong bản sắc của tôi ngày nay: tôi tư vấn/huấn luyện nhiều công ty, đầu tư vào một số, và viết nhiều bài viết.

Vì vậy, đôi khi mọi người hỏi tôi liệu họ có nên bắt đầu một công ty khởi nghiệp không. Họ có thể có một ý tưởng, đôi khi là một nguyên mẫu, và tự hỏi liệu họ có nên dốc toàn lực hay không.

Câu hỏi này có ít nhất hai góc độ, đều quan trọng như nhau:

  • Kinh doanh — ý tưởng này có đáng để khởi nghiệp không? Bạn có phải là người / đội ngũ phù hợp để thực hiện không? Đi theo con đường VC có phải là lựa chọn đúng đắn so với ví dụ như tự lực không?
  • Cá nhân — bạn có thích làm sáng lập viên không? Đó có phải là quyết định đúng đắn cho cuộc sống của bạn, và dựa trên tất cả những gì khác bạn đang có không?

Những câu hỏi này rất khó. Trong hầu hết các trường hợp, câu trả lời rất mơ hồ và có rất nhiều điều bạn không thể dự đoán.

Tuy nhiên, không hỏi chúng còn tệ hơn.

Tôi đã thấy quá nhiều công ty khởi nghiệp đáng lẽ nên chỉ là dự án phụ, những sáng lập viên kiệt sức vì cuộc sống không như họ mong đợi, hoặc ngược lại, những dự án phụ có tiềm năng tuyệt vời nhưng không bao giờ trở thành doanh nghiệp.

Vậy hãy thử giải mã điều này. Đây là chương trình nghị sự:

  • Ý tưởng đúng đắn — làm thế nào để xác định liệu ý tưởng của bạn có đáng để thực hiện không.
  • VCs vs Tự lực — chúng ta nói về tự do, tự lực, và tiền VC thực sự để làm gì.
  • Trải nghiệm sáng lập viên — làm sáng lập viên là như thế nào.

Hãy bắt đầu nào!

Ý tưởng đúng đắn

(The Right Idea)

Bạn có một ý tưởng khởi nghiệp, và muốn tìm hiểu xem liệu có đáng để đầu tư thêm vào nó không  — thời gian, tiền bạc, hay bất cứ thứ gì. (if it is worth investing more in it — time, money, whatever.)

Điều này không chỉ giới hạn ở các startup: ngay cả ở quy mô dự án phụ, nếu mục tiêu là tạo ra thứ gì đó có ý nghĩa như một doanh nghiệp, bạn nên tự hỏi mình cùng một câu hỏi.

Hiện tại, không có sự đồng thuận rộng rãi về cách trả lời câu hỏi này.

Nếu bạn tìm kiếm trên mạng, bạn sẽ thấy rất nhiều ý kiến nóng hổi về ý tưởng so với việc thực hiện, giải quyết vấn đề của chính mình, chọn thị trường phù hợp, và nhiều hơn nữa.

Bài kiểm tra litmus cá nhân của tôi rất đơn giản và dựa trên hai điều:

🔍 Bạn là chuyên gia về vấn đề đó

🧱 Bạn biết cách xây dựng

    Hãy cùng xem xét cả hai điều này.

    You are an expert in the problem🔍

    Các startup và sản phẩm nói chung là giải pháp cho các vấn đề, và bạn nên chọn một vấn đề mà bạn là chuyên gia tuyệt đối.

    Cách dễ nhất để làm điều đó, tất nhiên, là chọn một vấn đề mà bạn gặp phải. Bạn chọn điều gì đó thực sự làm phiền bạn, mà bạn sẵn sàng trả tiền để có giải pháp, và tự mình tạo ra nó.

    Nhưng đó không phải là cách duy nhất. Bạn có thể đã làm việc trong một lĩnh vực nào đó trong nhiều năm và phát hiện ra một khoảng trống – điều gì đó có thể được thực hiện tốt hơn. Có thể bạn không phải là người cảm nhận được nỗi đau đó, nhưng bạn hiểu rõ những người đang trải qua nó và lý do tại sao.

    Hiện nay, có rất nhiều câu chuyện thành công mà trong đó những người sáng lập không phải là chuyên gia, và bạn thậm chí có thể lập luận rằng sự ngây thơ (naivety) đôi khi có thể là một tài sản. Điều đó cũng hợp lý, nhưng các startup vốn đã là một canh bạc, và cuộc đời thì ngắn ngủi — tôi sẽ không đánh cược nhiều năm cuộc đời mình vào một thứ mà tôi không hiểu.

    You know how to build 🧱

    Bạn mang đến điều gì đó giúp tạo ra giải pháp. Đây là về một trong hai điều (hoặc có thể cả hai):

    • 🔨 Công nghệ (Tech) — Bạn biết cách xây dựng sản phẩm thực tế, hoặc một phần lớn của nó. Bạn thành thạo về công nghệ và thiết kế.
    • 📣 Phân phối (Distribution) — Bạn có một số lợi thế trong việc tìm kiếm khách hàng lý tưởng của mình, so với một người bình thường. Có thể bạn đã làm việc với họ, hoặc bạn có một lượng người theo dõi, hoặc bạn là một chuyên gia SEO giỏi và vấn đề đó hoàn hảo cho SEO.

    Market vs execution risk ⚖

    Hai yếu tố trên có trọng số khác nhau dựa trên loại rủi ro mà bạn phải đối mặt nhiều nhất. Tất cả các startup đều đối mặt với hai loại rủi ro:

    • Market risk — Rủi ro thị trường — bạn tạo ra thứ gì đó mà không ai muốn.
    • Execution risk — Rủi ro thực hiện — bạn không thể xây dựng được giải pháp.

    Một ý tưởng hoặc vấn đề càng rõ ràng, rủi ro thị trường càng thấp, và rủi ro thực hiện mà bạn phải đối mặt càng cao. Nếu ý tưởng của bạn là tạo ra AGI (OpenAI), hoặc gọi taxi trong 1 phút từ điện thoại của bạn (Uber), câu hỏi không phải là liệu mọi người có muốn nó hay không, mà là liệu bạn có thể xây dựng nó hay không.

    Thực tế, chúng ta phải giả định rằng tất cả các ý tưởng rõ ràng — nhưng chưa được giải quyết — đều khó, nếu không thì ai đó đã giải quyết chúng rồi.

    Ngược lại, có rất nhiều ý tưởng ngách hoặc kỳ lạ, mà việc thực hiện khá đơn giản, nhưng không rõ liệu bạn đang xem xét các vấn đề thực sự, hay đơn giản là không ai quan tâm đến nó.

    Rủi ro thị trường được giảm bớt bởi chuyên môn của bạn về vấn đề, trong khi rủi ro thực hiện được giảm bớt bởi kỹ năng xây dựng của bạn.

    (Market risk is defused by your expertise about the problem, while execution risk is defused by your build skills.)

    Ý tưởng của bạn càng không rõ ràng, bạn càng nên tự hỏi mình: đây có phải là một vấn đề thực sự không?

    Why me 🙋

    Vậy, tất cả những điều này tổng hợp lại thành một câu trả lời mạnh mẽ cho câu hỏi Why am I the right person to do this? Tại sao tôi là người phù hợp để làm điều này?

    Câu trả lời tốt nhất nên là một điều gì đó như: Tôi là chuyên gia về vấn đề này và tôi biết cách tạo ra thứ gì đó để giải quyết nó.

    Where to look for problems 🔍

    Đến lúc này, nhiều bạn có thể đang nghĩ: Tôi không phải chuyên gia trong bất cứ lĩnh vực nào cả, khởi nghiệp khôngdành cho tôi. Điều này thường không đúng – chỉ là bạn chưa biết tìm kiếm ở đâu mà thôi.

    Tôi nhận thấy rằng, đối với hầu hết chúng ta, cơ hội thường nằm ở những giao điểm kỳ lạ giữa những kỹ năng tưởng chừng như không liên quan.

    Scott Adams, người sáng tạo ra bộ truyện tranh Dilbert, đã trở thành một trong những họa sĩ truyện tranh thành công nhất mọi thời đại bằng cách, theo lời ông – trở thành ‘một món súp tầm thường to đùng’:”

    Tóm tắt bộ kỹ năng của tôi: Tôi có kỹ năng nghệ thuật kém, kỹ năng kinh doanh trung bình, tài năng viết lách tốt nhưng không xuất sắc, và kiến thức sơ khai về Internet. Và tôi có khiếu hài hước tốt nhưng không tuyệt vời. Tôi giống như một nồi súp trung bình lớn. Không có kỹ năng nào của tôi đạt đẳng cấp thế giới, nhưng khi các kỹ năng trung bình của tôi được kết hợp lại, chúng trở thành một sức mạnh thị trường đáng gờm.

    Đây là một ví dụ khác tôi muốn kể cho bạn nghe. Tôi có một người bạn thân, cùng học ngành Khoa học Máy tính (CS) với tôi ở đại học. Sau đó, anh ấy chuyên sâu về nghiên cứu hoạt động (operational research). Chú của anh ấy sở hữu một hiệu thuốc, và trong thời gian học, bạn tôi thỉnh thoảng làm việc ở đó để trang trải học phí và tiền thuê nhà.

    Để quản lý hàng hóa, cửa hàng sử dụng một phần mềm cũ kỹ đến mức khó tin – và bạn tôi ghét cay ghét đắng nó. Sau một thời gian, anh ấy nhận ra rằng bằng cách áp dụng những ý tưởng cơ bản về nghiên cứu hoạt động (operational research), anh ấy có thể thay đổi cách thức cung ứng hàng hóa, điều chỉnh việc mua thuốc từ các nhà cung cấp khác nhau, và giảm chi phí xuống tới 20%!

    Đó là một khoản tiết kiệm khổng lồ, trị giá hàng chục nghìn euro mỗi năm chỉ riêng cho cửa hàng đó. Và điều tuyệt vời hơn nữa là hầu hết các hiệu thuốc ở Rome đều sử dụng cùng một phần mềm.

    Bạn tôi chỉ có thể nảy ra ý tưởng này nhờ vào sự kết hợp kỳ lạ giữa các kỹ năng của mình: anh ấy đã làm việc trong hiệu thuốc trong một thời gian dài và là một chuyên gia về nghiên cứu hoạt động (operational research).

    💸 VCs vs Bootstrapping

    Giả sử bạn đã quyết định với ý tưởng sản phẩm của mình — có thể bạn đã làm việc về nó vào ban đêm và cuối tuần, song song với công việc chính. Hoặc có thể bạn đã nghỉ việc để tập trung toàn thời gian cho nó.

    Bạn có nên gọi vốn không? Hay nên tự khởi nghiệp?

    Có nhiều quan điểm về vấn đề này, nhưng với tôi, cách đơn giản nhất là con đường gọi vốn từ các nhà đầu tư mạo hiểm (VC) có ý nghĩa khi bạn rõ ràng và không thể tránh khỏi bị tắc nghẽn theo cách mà chỉ tiền mới có thể giải quyết được, và bạn biết chính xác cách làm như thế nào.

    Đó là khi bạn nghĩ: “Cảm ơn trời, cuối cùng tôi đã có 1 triệu đô la trong tài khoản và tôi có thể làm chính xác điều này và điều kia, và đây là cách tất cả chuyển thành 2 triệu đô la”.

    Bạn có thể gặp tắc nghẽn này ở các giai đoạn khác nhau, tùy thuộc vào sản phẩm của bạn. Nó có thể rất sớm nếu bạn đang làm việc như OpenAI và cần rất nhiều tiền cho GPU. Hoặc nó có thể xảy ra sau khi đạt được sự phù hợp giữa sản phẩm và thị trường — có thể mọi người yêu thích sản phẩm của bạn nhưng biên lợi nhuận thấp, vì vậy bạn cần khối lượng lớn và lợi thế kinh tế theo quy mô mà chỉ tiền mới có thể mua được.

    Nói chung, các tắc nghẽn (bottlenecks) không phải là tuyệt đối.

    Có khả năng bạn có thể tiếp tục phát triển, chỉ là chậm hơn. Các nhà đầu tư mạo hiểm chỉ đặt bạn vào con đường tăng trưởng nhanh hơn, vì vậy, thường thì câu hỏi lớn là bạn muốn phát triển nhanh đến mức nào. Bạn có thể phát triển chậm, không? Hay tăng trưởng chậm là một rủi ro sinh tử đối với doanh nghiệp? Ví dụ, những người khác sẽ bắt kịp và đó là thị trường kẻ thắng lấy tất cả.

    1. Các nhà đầu tư mạo hiểm và tự do 🐥 Trong số các doanh nhân độc lập và các chủ doanh nghiệp một người — như tôi hiện tại — cũng có một định kiến mạnh mẽ chống lại các nhà đầu tư mạo hiểm vì họ cho rằng các nhà đầu tư này sẽ lấy đi sự tự do của bạn.

    Theo kinh nghiệm của tôi, điều này là sai. Các nhà đầu tư mạo hiểm, đặc biệt là những người giỏi, hiếm khi can thiệp vào những việc bạn làm, ngoại trừ một vài vấn đề như tài trợ và mua bán sáp nhập. Các nhà đầu tư mạo hiểm giỏi đầu tư vào bạn và đội ngũ của bạn trước khi họ đầu tư vào doanh nghiệp, và hiểu rằng bạn biết lĩnh vực của mình tốt hơn họ.

    1. Về việc tự khởi nghiệp 🎒 Đây không phải là một quy tắc tuyệt đối, nhưng có khả năng bạn càng có thể tiến xa trong chế độ tự khởi nghiệp, càng tốt. Miễn là sản phẩm của bạn vẫn duy trì được quỹ đạo tăng trưởng, việc trì hoãn gọi vốn đồng nghĩa với việc có cơ hội thành công cao hơn và với các điều khoản tốt hơn.

    Ngoài ra, đòn bẩy ngày càng cao mà bạn có với AI và các công cụ tốt ngày nay đang hoàn toàn thay đổi kỳ vọng về những gì bạn có thể xây dựng ngay cả với ít tiền. Bạn có thể đi xa ngay cả với một đội ngũ nhỏ gọn chỉ có một người, điều này có nghĩa là tiêu chuẩn bạn cần đạt được để gọi vốn cao hơn so với những năm trước đây.

    1. Về thị trường ngách (niches) và doanh nghiệp nhỏ 🤏

      Một cân nhắc cuối cùng về thị trường ngách và doanh nghiệp nhỏ so với lớn. Các nhà đầu tư mạo hiểm nổi tiếng tìm kiếm những thắng lợi lớn, điều này, rõ ràng, loại bỏ rất nhiều ý tưởng sản phẩm khỏi bàn khi nói đến việc gọi vốn.

    Tôi nhận thấy điều này ít đúng hơn nhiều người tin.

    Hầu hết các sản phẩm nhỏ có thể tìm cách mở rộng thị trường ngách (niche up) và mở rộng phạm vi của họ theo thời gian, bởi vì đó là cách internet hoạt động: bạn giải quyết một vấn đề và sau đó bạn tìm thấy 3-4 vấn đề liên quan khác mà bạn có vị thế tốt để giải quyết.

    Dù thị trường ngách ban đầu của bạn nhỏ đến đâu, khả năng gọi vốn của bạn phụ thuộc vào khả năng đưa ra một câu chuyện đáng tin cậy về cách bạn sẽ vượt qua thị trường ngách đó để trở thành, cuối cùng, một doanh nghiệp lớn.

    🏅 Kinh nghiệm của người sáng lập

    Yếu tố cuối cùng cần xem xét hoàn toàn mang tính cá nhân, về việc liệu bạn có thích trở thành một người sáng lập hay không, và liệu đó có phải là lựa chọn đúng đắn cho cuộc đời bạn.

    Trở thành người sáng lập có lẽ là trải nghiệm làm việc căng thẳng nhất mà bạn có thể trải qua. Điều này không phải về số giờ làm việc dài (như nhiều người nghĩ) – mà là về quyền sở hữu tuyệt đối, liên tục và không ngừng. Tất cả đều phụ thuộc vào bạn, cả tốt lẫn xấu. Không ai để đổ lỗi, không có lý do biện minh.

    Tôi nhận thấy áp lực như vậy gần như giống nhau cho dù bạn được hỗ trợ bởi các nhà đầu tư mạo hiểm hay tự khởi nghiệp (như Refactoring hiện tại). Doanh nghiệp của bạn giống như đứa con của bạn, không ai có thể tạo áp lực lên bạn nhiều hơn chính bản thân bạn.

    Vì vậy, phần lớn thành công của bạn với tư cách là người sáng lập phụ thuộc vào khả năng quản lý năng lượng của bạn.

    Người ta nói yếu tố số 1 quyết định sự thành công của một startup là không bỏ cuộc. Điều đó có lẽ đúng, và theo kinh nghiệm của tôi, yếu tố số 1 để không bỏ cuộc không phải là tiền bạc, mà là năng lượng của bạn. Nhiều startup sụp đổ khi những người sáng lập của họ sụp đổ, điều này thường xảy ra một cách lén lút, chậm rãi nhưng chắc chắn, trong một thời gian dài.

    Vì vậy, nhìn chung, đó là một trải nghiệm tồi tệ trong hầu hết thời gian. Tôi không nói điều này để khoe khoang một cách khiêm tốn hoặc với tinh thần “chúng ta thích ghét điều này” – nó chỉ đơn giản là như vậy. Hãy hỏi bất kỳ doanh nhân nào: nó có hại cho sức khỏe tinh thần, có hại cho sức khỏe thể chất, thậm chí có hại cho tiền bạc của bạn khi bạn tính đến tỷ lệ thất bại/thành công.

    Nhưng những thời điểm đỉnh cao thì cực kỳ cao, có lẽ cao hơn bất cứ điều gì khác mà bạn có thể làm trong sự nghiệp. Vì vậy, ngay cả khi những đỉnh cao như vậy ít ỏi và thưa thớt, mọi người vẫn bị cuốn hút, và sau đó khó có thể hài lòng với bất cứ điều gì kém hơn thế.

    “Và đó là tất cả cho ngày hôm nay! Chúc bạn một tuần tuyệt vời ☀️

    Trân trọng, Luca”

    Continue Reading
    Click to comment

    Leave a Reply

    Your email address will not be published. Required fields are marked *

    Kỹ năng

    KỸ NĂNG GIẢI QUYẾT VẤN ĐỀ: Bí quyết thành công trong thế kỷ 21 từ chuyên gia McKinsey

    Published

    on

    Bạn đã sẵn sàng nắm bắt kỹ năng quan trọng nhất của thế kỷ 21? Phương pháp 7 bước giải quyết vấn đề từ McKinsey giúp bạn đối mặt với mọi thách thức, từ công việc đến cuộc sống. Người giải quyết vấn đề giỏi được tạo ra, không phải sinh ra.

    Nghe đọc bài
    Bulletproof Problem Solving
The One Skill That Changes Everything Book
    Cuốn sách

    Khuyến nghị.

    Đối mặt với những thách thức phức tạp của thế kỷ 21, các tổ chức trên toàn thế giới đang ngày càng tìm kiếm những người lao động có khả năng giải quyết vấn đề mạnh mẽ, theo lập luận của Charles Conn và Robert McLean. Tuy nhiên, những người như vậy vẫn còn khan hiếm. Các tác giả chia sẻ phương pháp giải quyết vấn đề gồm bảy bước mà họ đã phát triển tại McKinsey & Company, có thể giúp bạn chuyển đổi cuộc sống, tổ chức và thế giới xung quanh bạn. Được thúc đẩy bởi niềm tin rằng “người giải quyết vấn đề được tạo ra chứ không phải sinh ra” họ nhằm trao quyền cho bạn để giải quyết các vấn đề ở mọi quy mô với sự sáng tạo và tự tin.

    Điểm chính.

    • Giải quyết vấn đề phức tạp là kỹ năng quan trọng nhất của thế kỷ 21.
    • Bước 1: “Xác định vấn đề” – Tạo ra một tuyên bố về vấn đề mạnh mẽ.
    • Bước 2: Phân rã – Giảm vấn đề của bạn thành các thành phần nhỏ nhất có thể.
    • Bước 3: Ưu tiên – Quyết định phần nào của vấn đề nên là trọng tâm chính của bạn.
    • Bước 4: Tạo kế hoạch làm việc – Phân công nhiệm vụ và làm rõ đầu ra và thời hạn.
    • Bước 5: Phân tích – Thu thập dữ liệu và đánh giá tình huống một cách nghiêm túc.
    • Bước 6: Tổng hợp – Sắp xếp các phát hiện của bạn thành một lập luận hợp lý.
    • Bước 7: Truyền đạt – Phát triển một câu chuyện mạnh mẽ để chia sẻ kết luận của bạn.

    Tóm tắt.

    Giải quyết vấn đề phức tạp là kỹ năng quan trọng nhất của thế kỷ 21.

    Diễn đàn Kinh tế Thế giới xếp hạng giải quyết vấn đề phức tạp là kỹ năng quan trọng số một của thế kỷ 21, tuy nhiên các trường học và đại học thường không phát triển đúng mức khả năng này ở sinh viên. Khi tốc độ thay đổi và sự gián đoạn công nghệ tăng tốc, và nhân loại đối mặt với nhiều vấn đề đa diện hơn ở quy mô lớn hơn so với trước đây, mọi người trong các ngành công nghiệp phải áp dụng một cách tiếp cận có hệ thống để giải quyết vấn đề. Các tổ chức ngày nay cần những người giải quyết vấn đề có thể đưa ra quyết định giữa sự không chắc chắn và phức tạp. Những cá nhân này phải hiểu cách loại trừ các giải pháp hiển nhiên và đi đến những giải pháp sẽ mang lại kết quả mong muốn nhất.

    “Học cách xác định vấn đề, phá vỡ nó một cách sáng tạo thành các phần có thể quản lý được, và làm việc có hệ thống hướng tới một giải pháp đã trở thành kỹ năng cốt lõi cho lực lượng lao động thế kỷ 21, cách duy nhất để theo kịp.”

    Charles Conn và Robert McLean đã phát triển phương pháp “Giải Quyết Vấn Đề Không Thể Bị Đánh Bại”  gồm bảy bước tại McKinsey & Company. Phương pháp của họ trao quyền cho bạn để cải thiện cuộc sống của bạn – cho dù bạn hy vọng có được một công việc mới hoặc nâng cao hiệu suất làm việc của bạn – thúc đẩy sự thay đổi trong các tổ chức và tạo ra sự thay đổi cấp cao trong các hệ thống phức tạp. Giải quyết vấn đề là một hoạt động có tính đặt cược cao. Nó có thể cứu sống, chuyển đổi các công ty và thay đổi tương lai của các chính phủ, trong khi giải quyết vấn đề không hiệu quả tạo ra kết quả có hại hoặc tốn kém.

    Bước 1: “Xác định vấn đề” – Tạo ra một tuyên bố về vấn đề mạnh mẽ.

    Nếu bạn không làm rõ vấn đề của mình đúng cách, bạn có nguy cơ đưa ra quyết định kém và lãng phí thời gian quý báu. Sử dụng mnemonic SMART để tạo ra một tuyên bố về vấn đề mạnh mẽ, đảm bảo định nghĩa của bạn là: Cụ thể, Đo lường được, Hướng hành động, Liên quan và Có giới hạn thời gian. Tuyên bố giải quyết vấn đề của bạn nên tập trung vào kết quả và tìm giải pháp cho toàn bộ tổ chức hoặc hệ thống, thay vì chỉ các giải pháp một phần. Ví dụ, đừng chỉ tập trung vào một bộ phận nếu việc giải quyết vấn đề đòi hỏi sự thay đổi có hệ thống trong toàn công ty.

    “Có được một định nghĩa rõ ràng về vấn đề bạn đang giải quyết là điểm khởi đầu quan trọng để giải quyết vấn đề không thể bị đánh bại.”

    Xác định vấn đề của bạn bằng cách suy ngẫm về những điều sau:

    • Ai là người ra quyết định?
    • Các tiêu chí/tiêu chuẩn thành công là gì?
    • Những lực lượng nào tác động đến người ra quyết định?
    • Khung thời gian để tìm giải pháp là gì?
    • Các ràng buộc hoặc giới hạn là gì?
    • Có giải pháp nào bị cấm không?
    • Mức độ chính xác nào mà người ra quyết định cần để đảm bảo kết quả thành công?

    Bước 2: Phân rã – Giảm vấn đề của bạn thành các thành phần nhỏ nhất có thể.

    Để giải quyết một vấn đề phức tạp, hãy chia nhỏ nó thành các phần nhỏ nhất có thể. Chiến lược này xác định các con đường tiềm năng cho các giải pháp, đồng thời giúp bạn ưu tiên thành phần nào để tập trung vào. Phân rã vấn đề của bạn một cách trực quan bằng cách sử dụng công cụ mô hình hóa tinh thần (mental modeling tool), một “cây logic”. Khi tạo cây logic, hãy đảm bảo các thành phần bạn liệt kê là “nhánh” loại trừ lẫn nhau, trong khi toàn bộ cây trình bày tất cả các phần tử của vấn đề của bạn.

    “Bất kỳ vấn đề thực sự nào cũng quá phức tạp để giải quyết mà không cần chia nhỏ nó thành các phần logic giúp chúng ta hiểu các yếu tố thúc đẩy hoặc nguyên nhân của tình huống.”

    Dạng đơn giản nhất của cây logic là một cây “yếu tố” hoặc “thành phần”, giúp bạn hiểu vấn đề của mình trong giai đoạn đầu. Ví dụ, nếu bạn tìm cách tăng sự phong phú của cá hồi hoang dã trong một đường thủy, hãy tạo một cây yếu tố với một số nhánh từ một nút chính được gắn nhãn “sự phong phú và đa dạng của cá hồi”. Tiếp theo, tạo nhánh từ nút chính của bạn đến các nút được gắn nhãn với các yếu tố rộng ảnh hưởng đến yếu tố chính, chẳng hạn như chất lượng lưu vực. Lặp lại quá trình phân nhánh, tạo nhánh từ các yếu tố rộng của bạn thành các yếu tố ảnh hưởng nhỏ hơn.

    Cuối cùng, chọn yếu tố nhỏ hơn nào trong số này để khám phá thêm, phân nhánh thành các thành phần nhỏ hơn. Ví dụ, nếu bạn xác định “khai thác gỗ” là một yếu tố ảnh hưởng đến “chất lượng lưu vực” và muốn phân tích yếu tố đó sâu hơn, hãy xác định các yếu tố như “thực hành cắt” và “quy định liên bang” là các thành phần nhỏ hơn cuối cùng ảnh hưởng đến nút chính của bạn, “sự phong phú và đa dạng của cá hồi”.

    Bước 3: Ưu tiên – Quyết định phần nào của vấn đề nên là trọng tâm chính của bạn.

    Tối đa hóa thời gian và tài nguyên bằng cách xác định các đòn bẩy – khả năng, điều kiện hoặc chiến lược/hành động – có sức mạnh ảnh hưởng đến vấn đề của bạn nhiều nhất. Sử dụng ma trận sau để xác định các hiệu ứng tiềm năng của các đòn bẩy khác nhau: Tạo một lưới với bốn ô, ánh xạ quy mô tác động tiềm năng trên trục dọc và khả năng ảnh hưởng trên trục ngang, chỉ tập trung vào những đòn bẩy nằm trong ô đại diện cho các đòn bẩy có khả năng ảnh hưởng cao và tác động cao.

    “Giải quyết vấn đề tốt cũng liên quan đến những gì bạn không làm như những gì bạn làm, và ưu tiên tốt trong giải quyết vấn đề làm cho các giải pháp đến nhanh hơn và với ít nỗ lực hơn.”

    Khi bạn đặt ưu tiên của mình, áp dụng các khung lý thuyết khác nhau, hoặc “khung phân chia”, để tiếp cận vấn đề từ các góc độ khác nhau. Một khung phân chia mẫu cho bối cảnh kinh doanh là “hợp tác/cạnh tranh”, vì các nhà lãnh đạo kinh doanh có thể cần dự đoán mức độ mà họ sẵn sàng cạnh tranh quyết liệt bằng cách kích hoạt các đòn bẩy như giá cạnh tranh. Nếu bạn đang làm việc với một nhóm, hãy làm cho việc ưu tiên trở thành một bài tập nhóm. Mời mọi người xem xét vấn đề từ các góc độ khác nhau. Xem xét khuyến khích các thành viên trong nhóm bỏ phiếu cho đòn bẩy nào để ưu tiên.

    Bước 4: Tạo kế hoạch làm việc – Phân công nhiệm vụ và làm rõ đầu ra và thời hạn.

    Để giúp bạn áp dụng kỷ luật và sự rõ ràng cần thiết cho việc lập kế hoạch làm việc tốt khi bạn tiến tới việc hiện thực hóa các ưu tiên của mình:

    • Giữ kế hoạch làm việc của bạn ngắn gọn và cụ thể – Để hướng dẫn các hoạt động giải quyết vấn đề trong hai đến bốn tuần, tạo kế hoạch làm việc dài hai hoặc ba trang. Chi tiết giả thuyết của bạn, phân tích cần thiết, nguồn thông tin và các thành viên trong nhóm được giao nhiệm vụ cung cấp mỗi phân tích và thời hạn.
    • Sử dụng phương pháp “câu trả lời một ngày” – Định kỳ thiết lập hiểu biết đang xuất hiện của bạn về một vấn đề bằng cách chuẩn bị những gì McKinsey gọi là “câu trả lời một ngày” one day answer.  Phân tích của bạn nên mô tả tình hình hiện tại, quan sát về động lực và biến chứng góp phần vào vấn đề và các tùy chọn bạn hiện xem là giải pháp có thể, hoặc một tuyên bố “tình huống-quan sát-giải pháp” situation-observation-resolution.
    •  Làm phẳng cấp bậc – Các nhóm xuất sắc trong giải quyết vấn đề thường có ít cấp bậc trong các buổi động não vì cấu trúc phẳng hỗ trợ tốt nhất cho sự sáng tạo và ý tưởng. Xem xét tạm thời đình chỉ cấu trúc báo cáo nhóm bình thường để tạo ra các giải pháp sáng tạo hơn.
    • Tránh thiên vị – Thiên vị nhận thức có thể làm cho mọi người không có khả năng đưa ra quyết định hợp lý và dẫn đến sai lầm. Thực hiện các hành động để tránh thiên vị, chẳng hạn như tham gia vào tranh luận biện chứng, tạo ra các nhóm đa dạng, cải thiện phân tích dữ liệu của bạn và phát triển các giả thuyết thay thế để thách thức quan điểm.
    • Áp dụng văn hóa giải quyết vấn đề – Các nhóm tinh gọn, linh hoạt được định vị tốt để giải quyết vấn đề. Xem xét sử dụng sprint và scrum để giải quyết vấn đề hiệu quả hơn. Các nhóm xuất sắc trong giải quyết vấn đề định hướng vào sản phẩm cuối cùng và theo hướng giả thuyết. Họ theo dõi dữ liệu, linh hoạt điều chỉnh cách tiếp cận phân tích của họ để phản ánh kết quả của họ, và tập trung vào các giải pháp đột phá, không phải các sửa chữa chậm, từng bước.

    Bước 5: Phân tích – Thu thập dữ liệu và đánh giá tình huống một cách nghiêm túc.

    Tiến hành phân tích mạnh mẽ một cách hiệu quả và nhanh chóng với các phương pháp đơn giản, chẳng hạn như:

    • Dao cạo Occam – Phương pháp tắt tinh thần này, có từ thế kỷ 14, thúc giục bạn ưu tiên giải pháp đơn giản nhất phù hợp với các sự kiện của bạn.
    • “Quy tắc 72” – Để tính toán thô thời kỳ tăng gấp đôi liên quan đến một vấn đề hợp thành hoặc tăng trưởng, chia tỷ lệ tăng trưởng của bạn cho 72.
    • Tư duy 80/20 – Thường xuyên, 20% nguyên nhân kích hoạt 80% kết quả. Tìm kiếm các đòn bẩy lớn nhất để nhắm mục tiêu khi khám phá các giải pháp.
    • Lý luận bằng tương tự – Nếu bạn đã thấy một vấn đề có cấu trúc tương tự trong một bối cảnh khác, hãy đưa ra nó như một tương tự để hiểu rõ hơn vấn đề hiện tại của bạn.
    • Phân tích nguyên nhân gốc rễ – Để khám phá gốc rễ của vấn đề của bạn, hãy thử phương pháp của Toyota Motor Corporation về việc đặt năm câu hỏi “Tại sao” để hiểu rõ hơn về vấn đề.

    “Các phương pháp heuristic là công cụ mạnh mẽ hoạt động như các phương pháp tắt trong phân tích. Chúng giúp bạn định kích thước các yếu tố khác nhau của vấn đề để xác định con đường hiệu quả trong phân tích tiếp theo.”

    Sử dụng các công cụ nâng cao, hoặc “vũ khí lớn” của phân tích, để tìm giải pháp cho các vấn đề đặc biệt phức tạp. Ví dụ, chạy thí nghiệm hoặc áp dụng học máy – mặc dù, để tránh cấu trúc dữ liệu kém, hãy tiến hành phân tích của riêng bạn trước khi chuyển sang thuật toán học sâu. Lý thuyết trò chơi là một công cụ mạnh mẽ khác. Sử dụng kiến thức của bạn về đối thủ của bạn để dự đoán liệu họ sẽ chọn hợp tác hay cạnh tranh quyết liệt. Dành một ngày để mô phỏng một tình huống với một người hoặc nhóm giả vờ là “đối thủ” thực tế của bạn, chẳng hạn như một công ty công nghệ có thể mô phỏng một cuộc chiến pháp lý để xem xét liệu có nên đưa ra tòa chống lại một tổ chức chính phủ hay không.

    Bước 6: Tổng hợp – Sắp xếp các phát hiện của bạn thành một lập luận hợp lý.

    Khi McKinsey tiến hành phân tích, các thành viên trong nhóm làm việc riêng biệt và thu thập thông tin thông qua các quy trình như phỏng vấn. Tổng hợp thông tin mà bạn và nhóm của bạn thu thập thường tiết lộ những hiểu biết mới. Tại McKinsey, các quy trình nhóm mạnh mẽ là điều cần thiết ở giai đoạn này, khi mỗi thành viên trong nhóm trình bày các phát hiện của mình, và nhóm làm việc cùng nhau để kiểm tra tính hợp lệ của các giả thuyết. Mọi người có xu hướng học bằng hình ảnh, vì vậy, khi có thể, hãy hiển thị các phân tích khác nhau của bạn bằng cách sử dụng cấu trúc cây logic. Nếu bạn cần trợ giúp để truyền đạt dữ liệu của bạn một cách trực quan,  hãy tham khảo các cuốn sách sau: “Kể chuyện bằng dữ liệu” Storytelling with Data của Cole Nussbaumer Knaflic; và “Nói nó bằng biểu đồ” Say It with Charts của Gene Zelazny.

    “Tổng hợp mang lại tất cả các phần riêng biệt của công việc phân tích của bạn và thường mang lại những hiểu biết mới mà bạn không nhận thấy khi bạn đang ở trong cỏ dại của phân tích.”

    Mục tiêu của bạn trong giai đoạn tổng hợp là chuyển từ tuyên bố “tình huống-quan sát-giải pháp” mà bạn đã viết trước đó sang một lập luận rõ ràng, được hỗ trợ, chi tiết các giải pháp tiềm năng cho vấn đề của bạn. Khi đưa ra lập luận, sử dụng logic diễn dịch hoặc quy nạp. Lý luận diễn dịch áp dụng các nguyên tắc chung cho tình huống cá nhân của người ra quyết định; lý luận quy nạp đề cập đến quá trình thu thập hiểu biết từ một loạt các quan sát cá nhân trước khi đi đến kết luận chung. Cả hai cách tiếp cận đều hợp lệ, nhưng trong bài viết của mình về giải quyết vấn đề, Barbara Minto của McKinsey cảnh báo rằng một số người xem sự phụ thuộc quá mức vào lý luận diễn dịch là sự học thuyết.

    Bước 7: Truyền đạt – Phát triển một câu chuyện mạnh mẽ để chia sẻ kết luận của bạn.

    Một khi bạn hoàn thành việc tổng hợp của mình, tích hợp hiểu biết của bạn vào một câu chuyện hấp dẫn. Suy ngẫm về vấn đề bạn đang cố gắng giải quyết, và cách quá trình suy nghĩ của bạn đã phát triển. Nhắc nhở bản thân về tiêu chí của người ra quyết định cho một kết quả thành công và kết hợp tiêu chuẩn này vào câu chuyện của bạn. Xem xét các giải pháp bạn muốn đề xuất cho người ra quyết định, và đảm bảo bạn tôn trọng ranh giới của họ. Nếu bạn không thể hình dung một kết quả thành công tôn trọng các ràng buộc ban đầu của người ra quyết định, hãy giải thích lý do tại sao.

    “Chúng tôi tin chắc rằng người giải quyết vấn đề giỏi được tạo ra chứ không phải sinh ra.”

    Các tư vấn viên McKinsey và nhà báo sử dụng cấu trúc kim tự tháp để hình thành câu chuyện của họ.  Để tạo ra một phiên bản của một kim tự tháp cơ bản, xác định những gì bạn tin cần thay đổi, đặt kết luận này ở đỉnh kim tự tháp trực quan của bạn. Xem xét kết luận này là “lời kêu gọi hành động” của bạn. Tiếp theo, tạo một cây logic giảm dần, vẽ trực quan một vài tùy chọn khác nhau có thể mà bạn đề xuất người ra quyết định xem xét, như các nhánh giảm dần. Dưới mỗi tùy chọn đề xuất của bạn, tạo thêm các nhánh dẫn đến các sự kiện hoặc phát hiện hỗ trợ mỗi đề xuất.

    Con người thích câu chuyện hơn logic thuần túy, vì vậy hãy tạo ra một câu chuyện, thử nghiệm với các cấu trúc cốt truyện khác nhau. Học các nguyên tắc cơ bản của việc giải quyết vấn đề tốt và phát triển khả năng truyền đạt ý tưởng của bạn cho người khác, cho phép bạn đóng góp giải pháp cho một số vấn đề và thách thức cấp bách nhất của thế kỷ, và, cuối cùng, chuyển đổi các hệ thống phức tạp để đạt được kết quả tốt hơn.

    Về các tác giả

    Charles Conn là một đồng sáng lập của Monograph Capital và cựu CEO của Oxford Sciences Innovation. Rob McLean là giám đốc danh dự của McKinsey & Company.

    Charles R. Conn
    Charles R. Conn. wikipedia.org

    Dieter R.

    Continue Reading

    Kỹ năng

    Bài Học Từ Harvey Firestone Về Cách Xây Dựng Doanh Nghiệp Mạnh Mẽ Trong Thời Kỳ Suy Thoái

    Published

    on

    Hầu hết các nhà lãnh đạo kinh doanh hoảng sợ trong khủng hoảng. Harvey Firestone lại phát triển mạnh.

    “Đối Mặt Khủng Hoảng Không Sợ Hãi”

    Những Suy Nghĩ Nhỏ

    1. Động lực luôn có mặt đầy đủ. Nó luôn xuất hiện sau khi bạn bắt đầu hành động.
    2. Mỗi lựa chọn là một nét vẽ. Không một nét vẽ đơn lẻ nào tạo nên kiệt tác, nhưng cuối cùng bức chân dung sẽ hiện ra.
    3. Hầu hết mọi người quá trung thành với những sự phân tâm của họ để có thể gặp gỡ định mệnh của mình.
      Sự dũng cảm không phải là nhận thêm nhiều việc, mà là cắt bỏ tất cả những gì không nuôi dưỡng mục tiêu của bạn.
      Sự tập trung đòi hỏi sự loại bỏ.

    Những Nhận Thức Sâu Sắc

    1. Nhà tâm lý học người Mỹ Helen Schucman về sự im lặng biết nói:
      “Trong sự tĩnh lặng, mọi thứ đều được giải đáp.”
    2. Nhà sử học Edward Gibbon về tính hai mặt của sự độc đáo:
      “Trò chuyện làm phong phú sự hiểu biết, nhưng cô đơn là trường học của thiên tài.”
    3. Steve Jobs về lý do tại sao suy nghĩ mà không hành động là không đầy đủ:
      “Quan sát của tôi là những người thực hiện cũng chính là những nhà tư tưởng chính. Những người thực sự tạo ra sự thay đổi trong ngành này vừa là người nghĩ vừa là người làm trong cùng một con người. Và nếu chúng ta thực sự quay lại và xem xét, bạn biết đấy, Leonardo có một người bên cạnh đang suy nghĩ về năm năm sau anh ta sẽ vẽ gì hoặc công nghệ anh ta sẽ sử dụng để vẽ nó không? Tất nhiên là không. Leonardo là nghệ sĩ, nhưng ông cũng tự pha trộn tất cả sơn của mình. Ông cũng là một nhà hóa học khá giỏi. Ông biết về thuốc nhuộm, biết về giải phẫu học con người. Và việc kết hợp tất cả những kỹ năng đó lại với nhau, nghệ thuật và khoa học, suy nghĩ và thực hiện, đã tạo ra kết quả đặc biệt. Và không có sự khác biệt trong ngành công nghiệp của chúng ta. những người tạo ra đóng góp thực sự luôn là những người vừa nghĩ vừa làm.”

    The Knowledge Project [Những Người Xuất Chúng]

    Trong khủng hoảng, đa số lãnh đạo doanh nghiệp rơi vào hoảng loạn. Harvey Firestone lại tỏa sáng.

    Khi cuộc suy thoái khốc liệt ập đến, ông không hề chùn bước: “Tình hình không làm tôi sợ hãi. Ngược lại, nó thổi bùng sinh lực trong tôi.” Khi đội ngũ đang tan rã, ông nhìn thấy cơ hội nơi người khác chỉ thấy thảm họa. Ông mạnh dạn cắt giảm giá, tự mình dấn thân vào công việc bán hàng, và vượt qua giai đoạn khó khăn với một công ty còn mạnh mẽ hơn trước.

    Tập này có điểm đặc biệt. Tôi xây dựng nó dựa trên cuốn tự truyện “Men and Rubber” của Harvey Firestone – có lẽ là cuốn sách tôi đã tặng nhiều người nhất. Viết từ năm 1926, cuốn sách vẫn khiến mọi độc giả kinh ngạc bởi lượng tri tuệ thực tiễn được đúc kết trong từng trang giấy, và điều đáng ngạc nhiên là sau một thế kỷ, những bài học đó vẫn còn nguyên giá trị.

    Bạn sẽ khám phá công cụ tuyệt vời nhất để rèn luyện khả năng phán đoán, hiểu tại sao tập trung vào đầu vào quan trọng hơn chạy theo kết quả, và cách một con người đã vực dậy để xây dựng đế chế thịnh vượng đến tận ngày nay.

    Cảm ơn bạn đã đồng hành,
    — Shane Parrish (fs.blog)

    Phần phụ đề tiếng Việt:

    Dieter R.

    Continue Reading

    Kỹ năng

    Bài học lãnh đạo từ Bill Belichick

    “Trí tuệ vượt thời gian trong một thế giới đang tăng tốc.”

    Published

    on

    Shane Parrish – tác giả của cuốn sách nổi tiếng “The Great Mental Models” – đã phỏng vấn huyền thoại NFL Bill Belichick về nghệ thuật ra quyết định đã giúp ông giành 8 chiếc nhẫn Super Bowl. Khám phá triết lý “kiểm soát trận đấu, không phải tỷ số” và cách ông đưa ra những quyết định khó khăn từ giữ Tom Brady đến loại bỏ cầu thủ trước Super Bowl. Bài học lãnh đạo vượt xa ranh giới sân cỏ!

    Dẫn dắt bởi Vẻ đẹp

    Những suy nghĩ nhỏ

    *

    Con đường ngắn nhất chính là con đường bạn kiên trì đi đến cùng.

    **

    Luyện tập cho đến khi bạn làm đúng, và bạn sẽ cần điều kiện hoàn hảo. Luyện tập cho đến khi bạn không thể làm sai, và điều kiện không còn quan trọng nữa.

    ***

    Đừng để những khoảnh khắc tồi tệ nhất trở thành câu chuyện của bạn.

    Bạn làm hỏng bài thuyết trình và dành cả quãng đường lái xe về nhà để soạn những câu trả lời hoàn hảo một khán giả đã rời đi. Mối quan hệ của bạn kết thúc và bạn dành hàng tháng để tái hiện những cuộc trò chuyện không thể thay đổi. Tất cả thời gian dành để hoàn thiện quá khứ đều bị đánh cắp từ tương lai vẫn đang chờ đợi.

    Quá khứ là một người thầy, không phải một vị thẩm phán. Bước tiếp theo của bạn quan trọng hơn sai lầm cuối cùng của bạn.

    anna wintour

    jim simsons

    mattew dicks

    Những hiểu biết sâu sắc

    *

    Anna Wintour với một liều lượng sự thật:

    “Mọi người phản ứng tốt với những người chắc chắn về điều họ muốn. Điều mà mọi người ghét nhất là sự thiếu quyết đoán.”

    **

    Nhà toán học Jim Simons về việc được dẫn dắt bởi vẻ đẹp:

    “Bạn có thể nghĩ ‘xây dựng một công ty giao dịch trái phiếu, có gì thẩm mỹ về điều đó?’ Điều thẩm mỹ về nó là làm đúng. Có được đúng loại người, tiếp cận vấn đề, và làm đúng – đó là một điều đẹp đẽ khi làm đúng một việc gì đó.”

    ***

    Người kể chuyện giỏi nhất thế giới, Matthew Dicks, về nguyên tắc “nhưng” và “do đó”:

    “Đa số con người có xu hướng kết nối các câu, đoạn văn và cảnh của họ bằng từ “và”. Đây là một sai lầm. Mô típ kết nối lý tưởng trong bất kỳ câu chuyện nào là những từ “nhưng” và “do đó”, cùng với tất cả các từ đồng nghĩa tuyệt vời của chúng. Những “nhưng” và “do đó” này có thể được diễn đạt rõ ràng hoặc ngầm định.

    Những câu chuyện “và” không có sự chuyển động hay động lực. Chúng tương đương với việc chạy trên máy chạy bộ. Các câu và cảnh xuất hiện, cái này sau cái kia, nhưng chuyển động thì thẳng tắp và không có gì bất ngờ. Động lực không thay đổi.

    “Nhưng” và “do đó” là những từ báo hiệu sự thay đổi. Câu chuyện đang đi theo một hướng, nhưng bây giờ nó đang đi theo hướng khác. Chúng ta bắt đầu đi zích zắc, nhưng bây giờ chúng ta đang đi ngoằn ngoèo. Chúng ta đã làm điều này, và do đó điều mới này đã xảy ra.

    Tôi nghĩ về nó như liên tục cắt ngược lại cấu trúc của câu chuyện. Thay vì kéo một đường thẳng từ đầu đến cuối, người kể chuyện nên tìm cách tạo ra một đường răng cưa cắt qua lại, lên xuống, dọc theo đường đi của câu chuyện. Chúng ta vẫn đang đi theo cùng một hướng, nhưng những người kể chuyện giỏi nhất không đi theo đường thẳng để đến đó.”

    The Knowledge Project

    Tôi đã có cơ hội phỏng vấn huấn luyện viên bóng đá vĩ đại nhất mọi thời đại.

    Tôi trở thành một fan hâm mộ của New England Patriots gần như tình cờ; các trận đấu của họ đơn giản là những trận duy nhất được phát sóng trong khu vực của tôi. Vào thời điểm đó, Patriots không có gì đáng xem, nhưng mọi thứ đã thay đổi khi một huấn luyện viên nhất định đến.

    Bill Belichick có tám chiếc nhẫn Super Bowl, nhưng cuộc trò chuyện này không phải về bóng đá. Nó nói về những quyết định định hình sự vĩ đại: tại sao ông giữ Tom Brady khi mọi người nói hãy loại anh ta, tại sao ông gửi một cầu thủ về nhà trong trận Super Bowl, và làm thế nào bốn từ đơn giản — “kiểm soát trận đấu, không phải tỷ số” — đã châm ngòi cho màn comeback vĩ đại nhất trong lịch sử thể thao.

    Sau đây là 90 phút với một người đã dành năm thập kỷ để làm chủ nghệ thuật lãnh đạo và chiến thắng.

    Nghe trên: Apple Podcasts | Spotify | Web | YouTube

    Phiên bản có phụ đề tiếng Việt:

    Nguồn: https://fs.blog/brain-food/june-1-2025/

    Continue Reading

    Trending