Lời mở đầu nhỏ: Nếu mọi người muốn tìm tuyệt chiêu, bí quyết thì nói trước là không có đâu, chỉ là vài dòng tâm sự từ trái tim nhỏ bé này thôi. Nếu quan tâm bạn có thể đọc tiếp, còn không thì có thể dừng ở đây để tránh mất thời gian của bạn hen.
Mình không phải là một đứa nhóc thông minh, siêng năng hay giỏi giang, cũng không phải “con nhà người ta”. Mình vô cùng thích trì hoãn và có thể nằm ườn xem phim trên giường cả ngày.
Công thức chiến đấu của mình đơn giản là: 1 ước mơ đủ lớn + thật lì lên.
Định nghĩa của mình về hạnh phúc
Hạnh phúc đối với mình là được ngắm nhìn nhiều nơi nhất có thể trong lúc mình còn sống và đủ sức. Những thứ khác có thể thay đổi, nhưng ước mơ này chắc chắn sẽ không bao giờ biến mất.
1 ước mơ đủ lớn
Trong instagram, mình lưu khoảng hơn 50 reels, posts về cảnh đẹp, món ngon, con người ở các nước trên thế giới. Mình follow hơn chục travel influencers và có thể dành hàng giờ để nghe người lạ kể về trải nghiệm của họ ở đất nước đó. Có nhiều câu chuyện chắc mình chẳng bao giờ quên được. Và rồi mình nghĩ “Chỉ xem qua màn hình thôi đã thấy sướng rơn, thì nếu được trực tiếp nghe và thấy chắc mình khóc mất”. Thật sự mình đã nghĩ vậy đó, haha ngớ ngẩn ghê.
Chả biết đam mê xê dịch này có từ khi nào, nhưng mình biết nó đã được vun đắp từ rất lâu. Chắc là từ lúc mình còn bé tí may mắn khi được ba mẹ cho đi đây đi đó dù ký ức đã phai đi khá nhiều. Hay qua câu chuyện của ba về các ngóc ngách xó xỉnh ở Việt Nam mà ba có cơ hội ghé thăm. Nói thật mình ghen tị với ba lắm, vì mình biết cái cảm giác hào hứng, bất ngờ, trầm trồ mỗi khi đặt chân đến một vùng đất mới là thứ tài sản vô giá của riêng ba đến suốt đời.
Mỗi lúc ngồi một mình suy ngẫm về cuộc đời thì mình luôn cảm thấy bức bối vì sao bản thân cứ chết dí ở một chỗ. Mình tò mò vô cùng cuộc sống bên kia trái đất như thế nào, cách họ giao tiếp và sinh sống có giống như mấy bộ phim mình hay xem không, hay sẽ ra sao nếu được sinh hoạt trong một môi trường đa văn hoá, sắc tộc nhỉ. Đầu mình chứa dày đặc những câu hỏi như thế, khát khao một ngày được giải đáp.
1 tính cách thật lì
Thú thật mình lì có tiếng ở nhà, không lấy làm tự hào đâu vì hầu như nó chỉ toàn mang lại rắc rối thôi. Nhưng sự lì này có vẻ khá hữu ích trong việc nuôi ước mơ của mình. Mình hiếm khi có một ước mơ mãnh liệt lắm, nhưng một khi đã THẬT LÒNG mong mỏi thì mình có thể gác lại hết mọi thứ xung quanh và tìm đủ cách, lao như phi tiêu để đạt được nó.
Trong lúc làm hồ sơ, mình đã nán lại đắn đo không biết bao nhiêu lần “Có nên dừng lại hay tiếp tục, sao mà nhiều rủi ro quá”. Nhưng cuối cùng vẫn kiên quyết với lựa chọn này, vì mình nghĩ những sự đánh đổi đó đều xứng đáng. Và hơn hết, mình không muốn sau này nhìn lại những năm đại học rồi dằn vặt “Nếu như lúc đó can đảm hơn thì …”. Thề nuối tiếc là thứ mình sợ nhất trên đời.
Lời kết trìu mến
Đọc đến đây thì chắc bạn cũng biết kha khá động lực, cả nội tại và ngoại lai, cho việc mình bắt đầu hành trình này rồi đúng không? Còn bạn thì sao? Ước mơ của bạn đã đủ lớn, tính cách của bạn đã đủ chai sờn, đủ lì chưa? Tin mình, khi đã có đủ 2 điều trên, thì bằng một cách nào đó, dù sớm hay muộn, bạn vẫn sẽ đạt được thứ bạn muốn mà thôi.
Sưu tầm từ https://nguyensodyssey.blogspot.com/2024/07/nam-20-tuoi-minh-thanh-cong-tick-bucket.html
Để lại một bình luận